Không bjk hay dở thế nào, tui không dám đọc vì sợ tối không dám xuống đi WC một mình, mấy bạn đọc xong nhận xét dùm cái.
Hồn ma thất lạc:
Trên đường đi làm về! Nghĩa thường ghé ngang qua nghia trang Bình Đa tất là nơi ấy bà Thảo mẹ của Nghĩa chôn cất, cứ mỗi ngày Nghĩa đi làm về trễ nên không kịp vào ghé thăm mẹ vì trời đã tối thui nên đành thôi để chừng nào rảnh sẽ ghé ngang qua thăm mẹ, một buổi cuối tuần đó vào khoảng 5 giờ chiều khi mặt trời bắt đầu lành từ từ thì Nghĩa nhớ mẹ quá nên đành đi thăm ở nghĩa trang Bình Đa; thăm viếng được 10 phút thì từ đằng xa Nghĩa thấy một bóng dáng người phụ nữ mặc áo trắng tựa như áo ngủ, tóc đen dài ngang lưng; nhưng rất tiếc là miệng hô răng xấu. Nghĩa tiến bước tới để xem rõ mặt người con gái đó là ai! nhưng càng đi đến gần thì Nghĩa càng cảm thấy cơn lạnh lạnh và khiến cho Nghĩa ơn lạnh xương sống, Nghĩa đứng lại một hồi và lịch sự hỏi.
Nghĩa: Ủa em......em...... hay tới đây vào buổi chiều hả?
Nghĩa nhìn lên bản mặt của người con gái đó thì hoảng sợ vì mặt cô con gái đó trắng bóc như một người mất linh hồn, lẫn trong đó Nghĩa nghe tiếng vang vang từ cô con gái đó nói rằng.
Bóng ma: Dạ em đi lạc trong này anh ơi! xin anh hãy giúp em.
Nghĩa đặt tay lên ngực và thở phì phèo nhưng vẫn tiếp tục bước tới rồi hỏi thêm.
Nghĩa: Em có cần người chở về nhà không! tiện đường anh chở về luôn nhé
Bóng người con gái đó vui vẻ mỉm cười rồi cùng đi theo Nghĩa lên xe chạy đi! cô con gái vừa chỉ đường đến nhà khoảng độ 5 cây số, khi cô con gái bước xuống để đi vào thì anh lại nghe tiếng vang vang từ cô con gái nói rằng.
Bóng ma: Em cám ơn anh đã chở em về
Nghĩa lịch sự đáp lời ngọt ngào! nhưng trong người hơi hầu nghi.
Nghĩa: Không sao đâu em! mai mốt gặp lại em sau nhé.
Dứt lời! 2 tuần sau Nghĩa lại đi thăm mẹ tại "Nghĩa Trang Bình Đa", Nghĩa không còn thấy cô con gái đó đâu nhưng khi thăm viếng mẹ xong; nghĩa đi vòng quanh nghĩa trang thì tình cờ ghé ngang qua một ngôi mộ thì hoảng hồn vì nhìn vào nắm mộ ấy có tấm hình của người con gái hôm bữa mình đã chở về tới nhà. Nghĩa đọc một hồi rồi thấy tên của cô là "Trần Thị Thu Hăng" Nghĩa la lên Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh
Bà Tám bán xôi:
Chuyện này có thật.. và nó dả xảy ra với tôị...Cách dây lâu, lâu lắm, lâu lắm rồi... nếu tôi nhớ không lầm.. củng gần 18 năm.. thời gian thấm thoát như thoi dưa vậỵ. nhắm mắt một cái tôi dả trưởng thành và mở mắt một caí tôi dả trở thành một chàng trai tuấn tú rồị..thiệt là thời gian qua lẹ quá......quê tôi ở tại Bà Quẹọ. và nhà tôi thì nằm ngây con dường tránh của ngỉa trang.. lúc dó vì quá nghèo, nhà tôi chỉ dược làm bằng nhửng thân cây tre rồi lấy lá dừa dắp lên thôị. có chổ ngủ tôi nghỉ củng hạnh phúc lắm rồị. chuyện xảy ra vào khoảng tôi about 2 years old maybẻ... không hình như là một tuổi tám tháng thì phải.. umm không hình như 2 tuổị. ừ cở dó dó tôi củng hông nhớ nửạ..
lúc dó khoảng 1 giờ sáng, tất cả mọi người dang say sưa trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng tôi bổng nhiên có cảm giác là lạ, tôi giậc mình dậy , toát mồ hôi... thì ra tui thấy mắc dáị. tôi liền vén mùng chui rạ. vì dể cho mọi người trong nhà yên giấc.. nên tôi chỉ di nhè nhẹ , nhè nhẹ ra sau nhà....dằng sau nhà là nhưng cây dừa trụi lá.. tại ba tôi sang bằng hết dể làm nhà.. thành ra nhửng cây dừa vòng vòng nhà tôi diều trụi lá hết.. và sau nhửng cây dừa là một con kinh nhỏ, dưới ánh trăng lờ mờ, tôi có thể nhìn thấy nhửng caí mồ nằm sừng sửng, cái này nối caí kiạ...với tiếng kêu của cắc kè, ểnh ương, và nhửng tiếng của thú lạ, thỉnh thoảng một cơn gió lạnh lướt qua làm tôi lạnh cả ngườị.. dang dái phê phê, bổng nhiên tôi nghe tiếng ai kêu tôi" này Mario " tôi giậc mình quay lại, vì tối qua tôi không biết aị. sau khi cố mở mắt thì tôi mới nhận ra dó là bà Tám bán xôi ở dâù hẻm ,.... bà dả dứng sau lưng tôi tự bao giờ, tóc bà trắng phợ. xù xù lên, hình như là bà chưa chảy dầụ. mặt thì hơi xanh xanh vì, chắc tại bà chưa make up.. tại tối quá tôi củng không nhìn rỏ lắm... bà hỏi tôị. "Mario, sau giờ này chưa ngủ nủa mà còn dứng dây làm bậy ??" tôi liền cười bảo: thiệt không dây bà Tám? Con dang dái mà, con có làm gì dâu mà bậỷ. bà Tám liền nói: thiệt saỏ, bà Tám thấy con dứng dó dọc dọc thằng nhỏ bà tưởng con làm bậy... tôi liền nói: ồ thì ra là vậy.. tôi hỏi lại bà: sao bà Tám chưa ngủ mà lang thang làm gì vậỷ bà nói: Bà ngủ không dược mới di vòng vòng chơi thôị.. lời qua tiếng lại với bà xong, bà Tám bảo, thôi bà phải di rồị. cháu vào ngủ dị.. tôi liền dạ chào bà, xong rồi quay lưng bước vô, dang tính di vô nhà... tôi chợt nhớ chuyện gì tính quay lại hỏi bà,.. nhưng tôi chợt bàng hoàng dứng chết chân..... dưới bóng cây dừa bà laỏ dang lơ lẩng cách mặt dất khoảng 2 feet... và bà dang hướng về nghỉa dịa.. maí tóc trắng phơ dang bay trong gió.... bà còn quay caí dầu lại nhìn tôi nói " buh bye Mario hehehe" thiệt là ghê wá.... bà không cần phải quay lưng lại, mà quay caí dâù dược à?? còn cười nửa.?? giọng cười bà làm tôi rùng mình.... trong giây phút bàng hoàng này tôi chợt nhớ ra rằng bà Tám dả chết cách dây ba ngày rồi..... lấy can dảm cuối cùng còn lại, tôi ráng nhất giò chạy thẳng vô nhà, nhưng không may cho tôị. vì trời wá tôí thành ra không tháy rỏ.. tôi dụng cột nhà làm cái nhà xập xuống... tôi dang lai hoai dựng cái nhà lên lại.. thì có tiếng bên dưới nhửng lá dừa hỏi vọng lên.. " dứa nào làm sập nhà dó bây "? thì ra là tiếng má tôị.. tôi liền nói lại " con dây má ơi" con là aỉ má tôi hỏi.. con là Mario nè... thế là dêm dó cả nhà tôi phải thức dậy hết.. thức dậy dể dựng lại mái nhà tranh... mải tới nay, mổi lần di tiểu, tôi thường có cảm gíac bà Tám dứng sau lưng tôị. mặc dù hiện giờ tôi dang ở trong cảnh sang giàu tại Campuchiạ. nhưng caí dêm hôm dó cứ còn mải trong dâù tôị. như nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy... :85: đọc xong nhớ bấm vào chữ cam on nha :76: